Mây luồn rã rượi quẩn từng cơn
Có phải bờ môi ngỡ giận hờn
Buổi ấy đâu rồi nên ngõ lặng
Hôm nào đã vậy bởi lòng đơn
Tìm hương thuở nọ tim hoài nhớ
Ngập nẻo ngày kia gió mãi vờn
Vẫn biết xa người vương đợi kẻ
Thôi đành ủ mộng dẫu sầu hơn
Đêm nằm chạnh nhớ tủi nhiều cơn
Cũng bởi người đi chợt thấy hờn
Có những ngày lo lòng khổ quặn
Ban chiều tối trở dạ sầu đơn
Nhìn đôi én lượn tâm buồn rũ
Dõi cặp buồm trôi gió thổi vờn
Biết rõ xa rồi không thể lại
Nhưng mà cuộc sống vẫn cần hơn